Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Với quê hương

Tác giả: Đào Thị Dinh
Chiều tháng ba trời xuân đẹp quá
Tôi thả hồn trong bức họa đồng quê
Đường bê tông thẳng tắp lối tôi về
Con máng nhỏ tràn trề dòng nước mát.

Đàn cò trắng lượn trên đồng bát ngát
Máy nước nổ giòn vang khúc nhạc tình quê
Đường bê tông thẳng tắp lối tôi về
Bỗng thấy mình sao chân chồn, gối mỏi.


Ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn xuống vội
Tôi chợt nhẩm mình đã ngoại sáu mươi
Tuổi cao niên nhưng vẫn thấy yêu đời
Yêu thửa ruộng mảnh vườn cả cuộc đời gắn bó.

Nhớ lại thuở hàn vi những ngày nuôi con nhỏ
Đòn gáng mòn vai năm hai vụ chiêm mùa
Gánh lúa trưa hè nắng trời như đổ lửa
Bát rau sào trong từng bữa cơm quê.
Năm đứa con trời tối đợi mẹ về
Đứa lớn kêu đói lòng, đứa bé khóc đỏ mòng đôi mắt
Nồi cơm độn khoai, khói còn cơm hết
Ngọn đèn dầu soi trang sách con thơ.

Đã hết rồi những đêm tối âm u
Quê tôi chuyển mình
Có Đảng kính yêu soi đường chỉ lối
Đưa điện về đẩy bóng tối lùi xa.

Giống lúa lai đep no ấm đến mọi nhà
Phát triển cây trồng, dưa gang ớt đỏ
Ngõ xóm, đường thôn giờ bê tông láng nhựa
Nhà mái bằng, xe máy rợp đường thôn.

Đàn cháu thơ vui ríu rít tới trường
Màu đồng phục như cả vườn hoa nở
Tiếng trỗng tan trường như bầy ong vỡ tổ
Tiếng nói, cười tràn ngập đường quê.

Đường bê tông dẫn bước lối tôi về
Nhìn lũ trẻ lòng tràn đầy cảm xúc
Nhớ ngày nào nuôi các con ăn học
Giờ trưởng thành chúng ở nơi xa.

Yêu quê hương vui với tuổi già
Mừng con cháu về nhà xum họp tết
Đầu tháng giêng lại chia tay tạm biệt
Đứa vào Sài Gòn đứa lại đến Thủ đô.

Đứa vào miền Trung quê hương bác Hồ
Ngắm quê hương mà tự hào quá đỗi
Quê hương tôi đang từng ngày đổi mới
Xã Thụy Quỳnh đã đổi thịt thay sa.

Ngọt ngào khúc hát lời ca
Ngát hương lúa mới mặn mà sớm hôm
Lúa chiêm bát ngát xanh rờn
Tươi màu bức họa quê hương Thụy Quỳnh.

Xuân Kỷ Sửu
Đào Thị Dinh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét