Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Nhớ quê


Nhớ ngày nào chăn trâu trên đồng bãi
Cỏ gừng già thơm ngậy, trải triền đê
Gió nồm nam man mác đuổi nắng hè
Trâu mải gặp, bọn trẻ tôi mê mải ngắm
Cánh diều vàng no gió chiều cao thẳm
Sáo vi vu ngâm đằm thắm hồn quê
Nắng chang chang, ôi ! Vẫn thích hè về
Được rời sách, được thỏa thuê sông nước.

Có cách chi, cho tôi về thuở trước
Được thả mình trong dòng nước trong xanh
Sông Sinh ơi, em còn đó hiền lành
Đã ấp ủ tuổi thơ anh dịu mát
Cho ruộng đôi bờ mỗi mùa về trĩu hạt
Cho nước lợ về rào rạt những rạm, tôm,
Cho cầu Cầu Đá reo những tiếng trẻ chiều hôm
Đua nhau nhảy, lao thùm thùm xuống nước.

Có cách chi không, cho tôi về thuở trước
Được ró chuồn trên vườn thuốc lào xưa
Được xem thày, tay thái tựa thoi đưa
Từng mảng thuốc như tơ hồng đua lả tả.


Được thấy cả lúc thầy say nghiêng ngả
Bên điếu bát tròn, làn khói nhả cuộn xanh
Và thấy bu cười trong chê trách hiền lành
Tôi sung sướng, mỉm cười nhanh, lại học
Cô gái nhà bên, liếc cười tôi, trêu chọc
Trai gì đâu không sòng sọc thuốc lào
Tôi chỉ cười, tâm hồn thấy lao xao,
Ánh mắt ấy như thì thào muốn nói
Kỷ niệm thêm sâu những đêm chèo vẫy gọi
Có ai chờ bên ngõ tới cùng đi
Lẳng lặng bên nhau chưa biết nói điều gì
Chỉ ấp úng, kể chuyện thi chuyện học.

Quê hương ơi, trong đói no, cực nhọc
Trong đạn bom thù vẫn chăm sóc đàn con
Để hiến dâng cho Tổ quốc vẹn tròn
Giành độc lập tự do, dẫu một còn một mất
Đất nước ta đã hòa bình thống nhất
Tới miền quê nào cũng chất chứa đáng yêu
Bừng sáng đi lên, đang xóa đói giảm nghèo
Con càng nhớ tiếng trống chèo quê mẹ.

(Trần Văn Bính – Thọ Cách
Bắc Giang, tháng 03/2004)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét